Hôm qua tôi và bạn ngồi nói chuyện với nhau. Bạn nói bạn sắp li hôn. Hỏi vì sao mà li hôn? Bạn nói bạn ngoại tình và chồng bạn không tha thứ được. Tôi hỏi bạn: Ngoại tình thực ra hấp dẫn đến độ nào mà khiến người ta có thể bất chấp cả gia đình, danh dự và đôi khi là cả sự nghiệp để lao vào nó? Bạn nhìn tôi cười, nước mắt rưng rưng bờ mi.
Bạn nói bạn lấy chồng là vì yêu. Chồng bạn cũng là một người đàn ông tốt, chỉ có điều tính quá áp đặt và gia trưởng. Bao năm làm vợ, mọi việc trong gia đình chủ yếu đều theo ý của chồng. Chồng nói đúng là đúng, sai là sai. Lúc đầu bạn còn tranh cãi, sau rồi thấy càng tranh cãi chỉ thêm mệt mỏi, bạn chọn cách im lặng.
Rồi bạn gặp lại người bạn cũ thời học đại học. Bạn cũ gặp nhau hàn huyên đủ chuyện. Người đàn ông ấy không biết vô tình hay cố ý lại nói rằng ngày xưa vì bạn mà thầm nhớ trộm thương. Câu chuyện cứ thế mà ngày càng trở nên thân thiết.
Thỉnh thoảng bạn cũ gọi điện cho bạn, rồi hai người rảnh rỗi thì cùng nhau cà phê. Bạn cũ ngồi lắng nghe bạn mọi điều bằng sự nhẫn nại và thấu hiểu. Và vào một lúc nào đó bạn quá buồn, bạn bật khóc trên vai người ấy. Hai người qua lại với nhau. Người ấy đã có vợ, bạn cũng đang có chồng. Mối quan hệ này là hoàn toàn sai trái.
Dĩ nhiên, sự dối trá không bao bọc được sự thật, giống như giấy không gói được lửa, không có sự giấu giếm nào là an toàn nào tuyệt đối. Chồng bạn phát hiện bạn có tư tình với người khác liền nổi điên lên cho bạn mấy bạt tai. Và từ đó, những lời hằn học, mỉa mai luôn hiển hiện trong những bữa cơm hay trên giường ngủ. Cuộc sống ngột ngạt đến mức không thở được, bạn đề nghị li hôn.
Bạn là người phụ nữ nghiêm khắc, cả trong chuyện tình cảm. Bạn cũng chưa từng nghĩ vì chồng vô tâm, gia trưởng mà sẽ ngoại tình. Thế nhưng vào thời điểm đó, khi một người đàn ông nói đã từng yêu thương bạn trong lúc bạn đang chống chếnh trong tổ ấm của mình, khi một người đàn ông ngồi lắng nghe bạn hằng giờ, thấu hiểu cả tiếng thở dài của bạn và đưa bàn tay của họ nắm chặt lấy tay bạn như một lời động viên, bạn như quên hết mọi tủi hờn đắng cay, mọi thiệt thòi thiếu thốn. Và bạn đã sống như thế, yêu thêm lần nữa, nhớ nhung thêm một người nữa, yêu trong phập phồng lo sợ lẫn những dư vị êm ái ngọt ngào.
Bạn nói là bạn sai, sai hoàn toàn, và bạn không hề có ý bao biện cho hành động của mình. Nhưng bạn đã khóc với tôi, nói rằng giá như bạn có một người chồng tâm lý hơn, hiểu chuyện hơn. Giá như chồng bạn biết chia sẻ và lắng nghe bạn hơn thì bạn có lẽ đã không trải lòng mình ra với người khác.
Có lẽ sẽ có rất nhiều người giống như cô bạn của tôi, không phải vì tham lam, không phải vì ham vui mà phụ chồng, phụ vợ. Mà có thể chỉ vì vào một lúc nào đó họ cần sự đồng cảm, sẻ chia, lắng nghe, thấu hiểu, và tai họa xảy ra khi người làm điều đó lại là một người khác chứ không phải vợ hay chồng mình.
Nếu bạn hỏi tôi là bạn vì cô đơn, vì bị bạo hành hay nói tóm lại là bạn không hạnh phúc mà ngoại tình thì là đúng hay sai? Về lý tất nhiên là sai, còn về tình có lẽ cũng không trả lời cho rạch ròi được. Chúng ta đang sống trong những giới hạn, và nếu bước qua nó là sai. Sẽ không ai quan tâm cuộc hôn nhân của bạn thê thảm và bi đát tới cỡ nào, cũng chẳng ai quan tâm chồng hay vợ bạn tệ bạc với bạn ra sao. Người ta chỉ biết bạn ngoại tình là sai, thế thôi.
Là vợ chồng với nhau có khó không, khi mà sự gắn kết không chỉ nằm ở tờ giấy kết hôn, hay là những đứa con chung ruột rà máu mủ? Gọi nhau là vợ là chồng thật dễ, nhưng sống với nhau, hiểu và yêu thương nhau tuyệt đối thật chẳng dễ dàng gì.
Nhiều người cứ không hiểu tại sao người ta có thể vượt qua mọi rào cản ngăn cách, đạp bằng mọi dư luận xôn xao, thậm chí từ bỏ cả sự nghiệp, gia đình để lấy người mình yêu. Rồi chỉ sau đó năm hay mười năm lại sẵn sàng làm tổn thương bạn đời bằng một mối quan hệ khác? Là lỗi của ai mà cái thành trì hôn nhân tưởng vô cùng vững chắc bởi muôn vàn mối quan hệ ràng buộc bỗng một ngày in những dấu chân lạ giày xéo?
Ngoại tình, dù là vì bất kì lý do gì cũng không được ủng hộ. Chỉ là tôi nghĩ, nếu tìm rõ căn nguyên khiến một người sa ngã, liệu bạn đời của họ có thực sự vô can?
Lê Giang